Đọc hiểu văn bản: Mùa hồn nhiên (Trích Gửi em mây trắng)

Đọc văn bản: 

Mùa hồn nhiên

(1) Sáng đầu hè nhưng trời còn se lạnh. Bé cứ muốn mặc váy đi học. Bố nói: “Hãy chờ cho trời thực sự nóng ấm để chân con thẳng ra thì mặc váy mới đẹp”. Bé rất quan tâm: “Vì sao trời nóng lên thì chân con sẽ thẳng ra?”. Bố trả lời: “Đơn giản thôi, trời lạnh, con nằm ngủ cứ còng queo nên chân cong một chút thôi!”. Bé gật gù rồi hoan hỉ mặc quần dài đến lớp.

(2) Không nói thì em cũng đoán được những lời trên đây dành cho bé con tuổi lớp 1, lớp 2. Tuổi của mùa hồn nhiên. Cũng chỉ trong mùa hồn nhiên người ta mới hỏi: “Con cún nằm gối đầu lên chân trước như thế thì có bị tê tay không bố?”Mua sản phẩm bán chạy nhất

(3) Sống trong đời giá mà được hồn nhiên mãi. Nhưng, mùa hồn nhiên không kéo dài. Như chú bé trong câu thơ nọ có một con gà đất bị vỡ.

Con gà đất thổi kêu te te.

Mẹ ít tiền không đủ mua con khác.

Hẹn con mùa xuân năm sau.

Mùa xuân năm sau tuổi thơ đi qua.

Con gà đất của anh không còn gáy nữa.

Hạnh phúc chuyền môi một thằng bé bên nhà.

Lời mẹ hẹn thành xót xa…

(4) Vậy mà, đôi khi tôi thấy rất nhiều bạn trẻ ngày nay vẫn thổi mãi con gà đất khi mùa hồn nhiên đã qua. Nghĩa là họ từ chối lớn khôn để được ủ mãi trong đôi cánh của mẹ, không chịu trưởng thành để can đảm đối diện với ý thức, trách nhiệm và bổn phận.

(5) Ấy là khi một trang thiếu niên lớp 6 mà không biết thổi cơm, rửa bát giúp mẹ, chỉ biết ngồi chờ mẹ dọn lên rồi ăn như cậu bé lên ba. Ấy là khi cô bạn lớp 7 ngồi trên ghế và “biết” co chân cho mẹ quét nhà, hồn nhiên như một bé em mẫu giáo. Là khi cô nàng hai mươi tuổi về quê nội chỉ con chó mực hỏi con zì kỳ zậy? đến khi bị mực ta xực cho một miếng mới la hoảng: Chó! Chó! Đúng là hồn nhiên như cô t(đ)iên!

6) Lịch sử của nhân loại cũng như đời người. Có tuổi hồn nhiên, có tuổi trưởng thành. Theo Nguyễn Trường Tộ, nước ta từ thời Bắc thuộc và triều Tiền Lê trở về trước cũng ví như tuổi nhi đồng. Từ thời nhà Trần về trước cũng như tuổi thiếu niên. Kịp đến ngày nay (triều Tự Đức, nửa sau thế kỷ 19) mới là tuổi khôn sức mạnh. Ấy thế mà, cái gọi là “tuổi khôn sức mạnh” đó cũng đã từ chối tiến hóa, từ chối trưởng thành, thổi mãi con gà đất, dẫn đến quê hương tan rã mất 100 năm. Nên nỗi đầu thế kỷ 20, Tản Đà phải rên lên:

Dân hai mươi triệu ai người lớn

Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con?

(7) Đất nước trưởng thành là đất nước không chỉ giàu vật chất. Cái ăn cái mặc chỉ thỏa mãn thang bậc thấp nhất trong tháp nhu cầu của Maslow. Mà phải là một đất nước thịnh vượng đi đôi với công bằng có văn hóa, có đạo đức, được cộng đồng quốc tế kính trọng. Đó phải là một đất nước “đàng hoàng hơn, to đẹp hơn” đất nước của mùa hồn nhiên.

(Theo Gửi em mây trắng, Đoàn Công Lê Huy, NXB Kim Đồng, 2016, tr. 30-34)

Đọc hiểu văn bản: Mùa hồn nhiên (Trích Gửi em mây trắng)

Thực hiện các yêu cầu:

Câu 1. Chỉ ra phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong văn bản.

Click vào đây để xem đáp án

Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong văn bản: Nghị luận.

Câu 2. Theo bài viết, những “hồn nhiên” nào đáng yêu, những “hồn nhiên” nào đáng chê trách?

Click vào đây để xem đáp án

Theo bài viết, sự hồn nhiên của bé con lớp Một, lớp Hai thật đáng yêu nhưng sự “hồn nhiên” của những bạn trẻ không chịu trưởng thành (như bạn thiếu niên lớp Sáu không biết đỡ đần mẹ, cô bạn lớp Bảy ngồi co chân trên ghế để mẹ quét nhà, cô nàng hai mươi tuổi không biết con chó là con gì) thật đáng chê trách.

Câu 3. Đoạn (6) thể hiện tình cảm, thái độ gì của tác giả?

Click vào đây để xem đáp án

Trong đoạn (6), người viết đã thể hiện nỗi xót xa, những ưu tư, trăn trở về thực trạng “từ chối tiến hóa, từ chối trưởng thành” của đất nước ở “tuổi khôn sức mạnh” ngày nay.

Câu 4. Theo anh/chị, những người trẻ hôm nay cần làm gì để “đất nước trưởng thành”?

Click vào đây để xem đáp án

Đất nước chỉ có thể trưởng thành khi mỗi người trẻ thực sự trưởng thành trong nhận thức, trong suy nghĩ, trong hành động của chính mình.

Câu 5. Từ văn bản đọc hiểu trên, hãy viết một đoạn văn (khoảng 200 chữ), trình bày suy nghĩ của anh/chị về một đất nước của mùa hồn nhiên.

Click vào đây để xem đáp án

“Đất nước của mùa hồn nhiên” không chỉ dừng lại ở một giấc mơ đẹp mà còn là một tầm nhìn sâu xa, một thước đo để đánh giá sự văn minh và tiến bộ của xã hội. Khái niệm ấy không chỉ gắn với những thành tựu vật chất mà còn mở rộng sang đời sống tinh thần, văn hóa và các giá trị nhân văn. Một quốc gia mang tinh thần “mùa hồn nhiên” không chỉ phát triển kinh tế vững mạnh, mà còn xây dựng được nền giáo dục và y tế toàn diện, bảo đảm cho mọi người dân đều có cơ hội tiếp cận tri thức và chăm sóc sức khỏe chất lượng. Đồng thời, đó cũng là nơi mà những chuẩn mực đạo đức và giá trị văn hóa được gìn giữ, tôn vinh, tạo nên một môi trường sống nhân ái và công bằng. Tuy nhiên, việc hiện thực hóa lý tưởng ấy không hề đơn giản; nó đòi hỏi sự đồng lòng từ mọi tầng lớp xã hội. Chính quyền cần đưa ra những chính sách phát triển bền vững, còn các tổ chức cộng đồng phải góp phần lan tỏa giáo dục, văn hóa, khơi gợi tinh thần trách nhiệm và sự gắn kết. Nói cách khác, “đất nước của mùa hồn nhiên” chính là mục tiêu cao cả, chỉ có thể đạt được khi toàn dân cùng chung tay xây dựng, để tạo nên một tương lai thịnh vượng và bền vững.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *