Đọc văn bản sau:
Một ngày của cha tôi bắt đầu vào lúc bốn giờ. Cha tôi dậy sớm để nấu cơm, nấu nước, rồi sắp vào một cái khay con, một đôi đũa, một cái bát… xong hết mới gọi tôi dậy ăn. Cha đã để sẵn nước sôi trong nhà tắm, dắt sẵn xe đạp ra ngoài sân… Làm xong hết những việc ấy, cha đi học bài. Cha học cho đến lúc mẹ dậy. Học thơ, thơ từ cổ chí kim, của bất cứ ai, miễn đáng gọi là thơ, học kịch, học văn, học văn chương và học cả những gì dường như văn chương không bao giờ thèm đụng tới. Cho đến lúc gần bảy mươi, cha tôi vẫn là một học trò ngoan, bất chấp tuổi già mà len lỏi vào bất cứ góc nào của khu vườn văn hóa.
… Khoảng bảy rưỡi, cha, mẹ ăn sáng. Rồi cha tôi ngồi vào bàn, cái bàn mà tôi học bây giờ, ngày ấy ít ai dám đến gần khi cha đang viết. Trên bàn đầy giấy và sách, lâu lâu bình mực quên không đậy đổ một lần, khi ấy loạn cả nhà. Không ngày nào cha không ngồi viết, cả khi gãy tay, bó bột, ngày trước, ngày sau đã nguệch ngoạc viết bằng tay trái. Đôi lúc tôi thấy, nghề văn như một cái ách, người ta lúc nào cũng áy náy lo âu, sợ mình chưa đọc đủ, chưa viết đủ, chưa viết xong lại thấy bực bội như thể có điều gì oan trái trong lòng chưa nói ra hết được. Và tôi nghĩ, có lẽ cha tôi chọn cho mình một cái ách nặng
[…] Rồi cha tôi bệnh nặng, những tháng cuối cùng, cha chỉ nằm trong phòng, không nói được, không biểu lộ tình cảm gì trên mặt, chỉ ngơ ngác nhìn trời qua cửa sổ. Vậy mà, theo thói quen, thấy tờ báo nào ở cạnh cha cũng cầm lên đọc, khi thấy mẹ tôi cầm quyển sách nào đi ngang cha cũng nhìn cho được cái gáy sách, dù đã không hiểu được gì nữa. Bạn của cha tôi đông lắm, họ đến thăm và ai cũng thấy rằng ông Trời sao thật tàn bạo, bắt một con người thông minh như cha phải sống như một đứa trẻ mới sinh. Tôi đi học về, vào giường ngồi chơi, nắm tay cha, gầy guộc, và khóc, có lần, cha tỉnh ra, nhìn tôi cau mày và cũng khóc theo. Sau đó ít ngày, cha mất.
Sau lễ hỏa táng, anh Định và tôi được giao nghi lễ cuối cùng là đem tro của cha thả xuống sông. Tôi ngôi sau, ôm chặt cái túi còn ấm nóng. Đây là cha tôi, ngày nào còn ôm tôi, đứa trẻ con ngủ gật trên xe; đây là thầy giáo tôi… giờ thu lại trong hũ cốt và một bao tro. Chúng tôi ra sông Sài Gòn, khi tro được thả xuống, tôi biết từ nay mình đã mồ côi cha, chỗ dựa lớn nhất đời tôi đã mất, và tôi sẽ phải học, như cha dạy: “Học không phải để vui, mà để không ai giết được mình!”. Học để thành người.(Trích “Cha tôi”, Phan Thị Vàng Anh, NXB Văn học, 2007, tr.126-127)
Câu 1: Phương thức biểu đạt chính của văn bản là:
A. Tự sự
B. Nghị luận
C. Biểu cảm.
D. Miêu tả
A. Tôi C. Anh Định
B. Cha tôi D. Mẹ tôi
Câu 3: Xác định ngôi kể của người kể chuyện trong đoạn trích:
A. Người kể chuyện ngôi thứ hai
B. Người kể chuyện ngôi thứ ba
C. Người kể chuyện ngôi thứ nhất
D. Người kể chuyện ngôi thứ nhất và ngôi thứ ba.
Câu 4: Xác định đề tài của truyện:
A. Viết về tình yêu đôi lứa
B. Viết về tình cảm gia đình
C. Viết về tình yêu quê hương
D. Viết về đời sống hiện đại
Câu 5: Người cha trong câu chuyện có những thói quen nào?
A. Dậy sớm, nấu cơm, nấu nước sau đó sắp sẵn xong hết gọi con dậy ăn cơm
B. Ngồi vào bàn học bài không kể tuổi đã bảy mươi
C. Dậy sớm, pha một ấm trà để uống
D. Dậy sớm, nấu cơm nấu nước sắp sẵn, dắt xe sẵn ra sân …rồi cha học bài, viết lách.
Câu 6: Việc khắc họa hình ảnh người cha trong những câu văn “Cha tôi dậy sớm để nấu cơm, nấu nước, rồi sắp vào một cái khay con, một đôi đũa, một cái bát… xong hết mới gọi tôi dậy ăn. Cha đã để sẵn nước sôi trong nhà tắm, dắt sẵn xe đạp ra ngoài sân…”, cho thấy cha là người như thế nào?
A. Lo toan, chu đáo
B. Ân cần, chu đáo, cẩn thận
C. Thương con hết mực
D. Lo toan, cẩn thận, chu đáo, thương yêu vợ con hết mực
Câu 7: Những lời dặn của người cha ở cuối câu chuyện có ý nghĩa gì?
A. Nhắc nhở nhân vật tôi phải luôn coi trọng việc học bởi đó là nền tảng sức mạnh của con người.
B. Nhắc nhở nhân vật tôi không được lười biếng
C. Khuyên con phải luôn chăm lo đọc sách
D. Nhắc nhở nhân vật tôi phải luôn chăm chỉ làm việc.
Câu 8: Chỉ ra một biện pháp tu từ được sử dụng trong văn bản.
Câu 9: Anh/chị hiểu như thế nào về suy nghĩ của nhân vật tôi trong đoạn trích “Đôi lúc tôi thấy, nghề văn như một cái ách, người ta lúc nào cũng áy náy lo âu, sợ mình chưa đọc đủ, chưa viết đủ, chưa viết xong lại thấy bực bội như thể có điều gì oan trái trong lòng chưa nói ra hết được. Và tôi nghĩ, có lẽ cha tôi chọn cho mình một cái ách nặng”?
Câu 10: Câu chuyện về người cha trong đoạn trích gợi cho anh/chị những suy nghĩ gì ? (Viết 5-7 dòng)