Đọc văn bản sau:
CÔ ÁO LỤA HỒNG
[…]Nhiều lần, theo sau một cô thiếu nữ xinh xắn một thôi đường cũng khá mỏi chân, Hiệp chỉ muốn tiến lên tìm cách làm quen hay nói chuyện với thiếu nữ. Nhưng cái tính rụt rè làm cho Hiệp, khi sắp sửa nói, lại ngượng nghịu, tự thấy câu mình sắp nói không có ý nghĩa gì hết. Thành thử, dưới đôi con mắt ngạc nhiên của thiếu nữ, Hiệp lúng túng rồi lại lùi xuống giữ cái địa vị đi theo như cũ.
Đã nhiều lần Hiệp tự tức mình về cái tính rụt rè ấy. Chàng thấy những anh bạn tự nhiên gợi chuyện với một thiếu nữ chưa từng quen biết ở ngoài phố một cách rất dễ dàng: chàng lẩm bẩm tự cho mình là hèn nhát và nhất định lần sau thì sẽ can đảm và mạnh bạo hơn.
Nghĩ như vậy, Hiệp thổi sáo ở giữa phố để lấy cái vẻ dung dị, không cần gì ai, mà chàng thấy các anh em bạn vẫn có, rồi rảo bước đi mạnh về phía Bờ Hồ. Chợt chàng đứng dừng ngay lại: một thiếu nữ rẽ đầu phố Hàng Gai ra, vừa gặp Hiệp đã đưa mắt lên nhìn. Một luồng điện như truyền khắp từ đầu đến chân: Hiệp không nhìn thấy gì nữa, chỉ thấy đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ và cái màu hồng của tấm áo. Thật chưa bao giờ Hiệp thấy một cô thiếu nữ xinh đẹp như thế! Anh ta cứ bàng hoàng đứng ngẩn người ra như phỗng, quên mất cả cái lễ phép tránh sang một bên đường để nhường lối cho thiếu nữ đi. Đến khi cô kia đưa cặp mắt ngạc nhiên nhìn anh ta lần nữa, mỉm cười như có ý chế nhạo rồi quay đi, Hiệp mới hoàn hồn, bước theo sau thiếu nữ.
[…] Có lẽ thiếu nữ cũng biết anh ta theo, nên thỉnh thoảng nàng quay lại nhìn Hiệp mỉm cười. Qua phố Hàng Ngang, Hàng Đường, chợ Đồng Xuân… thiếu nữ rẽ qua Hàng Lược, rồi đứng dừng lại trên hè, ngơ ngác nhìn hai dãy phố như người tìm số nhà.
Cố thu hết can đảm trong người, Hiệp bước rảo đến trước mặt thiếu nữ. Chàng ngả mũ chào rất lễ phép:
– Thưa cô… Thưa cô…
[…] Thấy cái vẻ lúng túng của Hiệp, thiếu nữ như có ý thương hại. Đột ngột nàng hỏi:
– Anh Tân đấy à?
Hiệp đứng ngây người ra một lát. Nhưng một ý nghĩ thoáng qua trong óc Hiệp, một cách có thể thoát khỏi cái thời khắc ngượng nghịu, Hiệp liền liều trả lời:
– Vâng… chính tôi…
Thiếu nữ bỗng có vẻ vồn vã, ân cần, bước lại gần Hiệp, nói:
– Chết chửa! Thế mà tôi không nhận ra đấy. Trông bây giờ anh khác hẳn trước kia, nhớn hơn nhiều…
[…] Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Câu chuyện mỗi lúc thêm thân mật, như hai người bạn cũ gặp nhau. Hiệp đóng vai anh Tân nào đó thật là hoàn toàn, trả lời một cách kín đáo. Có khi Hiệp cũng ngập ngừng về một câu nói, nhưng thiếu nữ hình như vui mừng gặp người cũ, không để ý đến gì cả.
Đến lúc chia tay, anh ta đã biết rõ thiếu nữ là Lan, lưu học sinh trường nữ sư phạm. Anh ta lại biết cả số nhà ở Hàng Lược và lại được cô hẹn đến chủ nhật sau đến cửa trường học đón cô đi chơi.
[…] Sau mấy bận cùng nhau đi chơi, hai người đã trở nên một đôi bạn thân thiết. Nhưng Hiệp có một điều lo: chàng chỉ sợ Lan biết chàng không phải là Tân thì thật rầy rà…Hôm ấy gặp Lan, Hiệp cảm động, hồi hộp […] Hiệp lại ngập ngừng:
– Câu chuyện của anh… em tha thứ cho nhé. Hôm ấy, anh đã nói dối em, vì anh…không phải là Tân!
Lan cười giòn vui vẻ, đáp:
– Em cũng không phải là Lan!
[…] Hiệp ngơ ngác; chàng hỏi :
– Thế là làm sao? Anh không hiểu.
Lan lấy tay che miệng, giảng:
– Có gì đâu. Hôm ấy em thấy anh cứ lúng túng mãi, nên em mới giả vờ hỏi thế cho anh đỡ ngượng, chứ có anh Tân, anh Tiếc nào đâu.
Hiệp chợt hiểu, vui vẻ cười. Lan cũng cười.
[…](Tuyển tập truyện ngắn Thạch Lam, NXB Văn học, 1998, trang 105 – 110)
Câu 1. Nêu nội dung chính của truyện “Cô áo lụa hồng”.
Câu 2. Chỉ ra một lời của người kể chuyện, một lời của nhân vật trong truyện.
Câu 3. Xác định ngôi kể và điểm nhìn trần thuật chủ yếu của người kể chuyện. Từ quyền năng của người kể chuyện được sử dụng trong tác phẩm, anh/chị hãy lí giải tại sao cô gái trong truyện lại có thể tạo ra bất ngờ cho người đọc?
Câu 4. Chỉ ra và nêu tác dụng của biện pháp chêm xen được sử dụng trong câu văn sau: “Nghĩ như vậy, Hiệp thổi sáo ở giữa phố để lấy cái vẻ dung dị, không cần gì ai, mà chàng thấy các anh em bạn vẫn có, rồi rảo bước đi mạnh về phía Bờ Hồ.”
Câu 5. Truyện ngắn “Cô áo lụa hồng” gợi cho anh/chị suy nghĩ gì về cách ứng xử trong cuộc sống? Theo anh/chị, lời nói dối có ý nghĩa khi nào?