Đọc hiểu truyện: Bóng của thành phố (Nguyễn Ngọc Tư)

Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi:

Như bao bà mẹ khác, mẹ tiễn con gái về nhà chồng cũng sụt sịt lấy tay áo lau nước mắt. Mọi người xúm lại kêu, gả con về chợ, mắc gì mà khóc. Trong lòng những bà dì bà thím ở quê, về chợ nghĩa là ăn sung mặc sướng, đèn đóm sáng trưng, thiếu thứ chi chỉ cần bước ngay ra cửa là có, “mãn năm móng chân không dính miếng sình”.
Nhưng chỉ bữa sau đám cưới, cô dâu mới đã phải xoắn tay áo hì hụi tát nước, kê cao những vật dụng trong nhà. Sau trận mưa khuya đường sá biến thành sông, nước tràn vào lòng những căn nhà thấp hệt thung lũng, sau mấy bận người ta cơi cao mặt đường chống ngập. Nước mưa và triều cường cứ dùng dằng mãi trên đường không chịu rút. Cô thấy cái cảnh mình xoắn quần lội lò dò đi giữa rác rưởi và nước cống rảnh đen ngòm, có khác gì ở quê những ngày lụt. Thành phố cuối năm, những bữa tiệc nước không mong đợi cứ theo gió chướng mà về.
Nhưng cô dâu mới không vỡ mộng, cái nơi chốn cô vừa trở thành nông dân chính thức không lạ gì sau năm năm trọ học. Cũng có thể cô đã từng hơi thất vọng, vào những ngày đầu khăn gói đến đây. Thấy chợ cũng như cái xóm quê mình, mưa đầu mùa cũng gặp mấy con cá rô ốm ròm vác cái bụng lặc lè trứng lóc qua sân nhà trọ. Chạng vạng ễnh ương, nhắc nheng kêu sầu trời đất. Có bữa dậy thấy rắn nước nằm khoanh tìm hơi ấm trong giày. Đường sá quãng cuối năm thành sông, lút nửa vành bánh xe đạp. Ở cái nơi là chợ, lâu lâu thấy một ông già lùa đàn bò ngang qua, nhiều khu dân cư mới người tới chưa đông, cỏ dại mọc đầy. Cái anh trọ ở đầu dãy, suốt ngày vác trúm đặt lươn quanh quanh mấy mương cống, mà đủ sống.
/…/
Nhưng cư dân xóm chợ nào đã trải qua những tối dài nhàm chán không cách chi làm đầy, những khi khách xa đòi ngồi ở quán cà phê ngắm mấy dòng sông mà thành phố đã quyết liệt giấu chúng sau những dãy phố ken chật, những lần trẻ con níu áo hỏi ba ơi mình đi đây vậy, lúc ấy, mới thấy thành phố vẫn chưa đủ sáng, thứ ánh sáng không đơn giản chỉ là treo thật nhiều đèn màu chớp nháy.

(Trích “Bóng của thành phố” của Nguyễn Ngọc Tư)

Đọc hiểu truyện: Bóng của thành phố (Nguyễn Ngọc Tư)

Câu 1. Xác định phương thức biểu đạt được sử dụng trong văn bản?

Click vào đây để xem đáp án

Phương thức biểu đạt: Tự sự, miêu tả, biểu cảm

Câu 2. Xác định ngôi kể của văn bản?

Click vào đây để xem đáp án

Ngôi kể củ văn bản: Ngôi thứ Ba toàn tri.

Câu 3: Anh/ chị hiểu như thế nào về câu “mãn năm móng chân không dính miếng sình”?

Click vào đây để xem đáp án

– Cuộc sống hạnh phúc, giàu có, được yêu thương viên mãn.
– Sống sung sướng, không vất vả, lo toan, nhọc nhằn.

Câu 4: Nêu hiệu quả của biện pháp tu từ liệt kê được sử dụng trong câu “mưa đầu mùa cũng gặp mấy con cá rô ốm ròm vác cái bụng lặc lè trứng lóc qua sân nhà trọ. Chạng vạng ễnh ương, nhắc nheng kêu sầu trời đất. Có bữa dậy thấy rắn nước nằm khoanh tìm hơi ấm trong giày”?

Click vào đây để xem đáp án

Tác dụng của phép tu từ liệt kê:
– Diễn tả sự vật, sự việc cụ thể toàn diện, tạo sự thu hút, thuyết phục, cảm xúc, cân đối cho câu văn.
-Miêu tả những hình ảnh gần gũi, giản dị, mộc mạc của thành phố gợi thú vị không khác gì với làng quê.

Câu 5: Giải thích nghĩa của từ ngữ được in đậm trong trường hợp sau. “/…/ Nước mưa và triều cường cứ dùng dằng mãi trên đường không chịu rút /…/”

Click vào đây để xem đáp án

– Nghĩa của từ dùng dằng:
+ Lưỡng lự không quyết định, thường là trong việc đi hay ở, vì còn muốn kéo dài thêm thời gian.
+ Chưa muốn chia tay, nửa ở nửa đi.

Câu 6: Tác giả cho rằng: “thành phố vẫn chưa đủ sáng, thứ ánh sáng không đơn giản chỉ là treo thật nhiều đèn màu chớp nháy”. Anh/ chị có đồng ý với ý kiến của tác giả không? Vì sao? (Trình bày bằng một đoạn văn từ 5 đến 7 dòng).

Click vào đây để xem đáp án

Tôi đồng ý với ý kiến của tác giả. Bởi vì ánh sáng thật sự của một thành phố không chỉ đến từ đèn điện hay sự phồn hoa bề ngoài, mà còn phải đến từ những giá trị tinh thần như tình người, sự tử tế, văn minh và an toàn. Một thành phố chỉ thực sự “sáng” khi mỗi con người trong đó đều sống có trách nhiệm, biết sẻ chia và yêu thương nhau. Nếu chỉ đẹp về hình thức mà thiếu đi sự ấm áp trong lòng người, thì ánh sáng ấy cũng trở nên lạnh lẽo và vô nghĩa.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *