Đọc hiểu truyện: Chén trà sương (Cụ khẽ nâng vuông vải Tây điều phủ trên khay trà gỗ trắc)

Đọc đoạn trích:

Cụ khẽ nâng vuông vải Tây điều phủ trên khay trà gỗ trắc có chân quỳ. Nhẹ nhàng, khoan thai, cụ Ấm nhắc cả đĩa dầm, chén tống, chén quân ra khỏi lòng khay. Đến lúc dờ tới cái ấm con chuyên trà thì cụ kềnh càng hơn. Cụ ngắm nghía mãi chiếc ấm màu đỏ da chu, bóng không một chút gợn. Dáng ấm làm theo hình quả sung và khi luyện đất cho vào lò lửa, người thợ Tàu lấy dáng cho ấm kia đã là một người thợ có hoa tay. Cụ Ấm thử mãi da lòng tay mình vào mình cái ấm độc ẩm, hình như cốt tìm tòi một chút gợn trên đất nung để được sung sướng hoàn toàn sau khi nhận thấy cái ấm độc ẩm kia là nhẵn nhụi quá. Nước sôi già lắm rồi. Nhưng thói quen vẫn bắt cụ Ấm rót thử một chút nước xuống đất xem có thực là sôi hay không. Mở đầu cho công việc vụn vặt trong mỗi ngày tàn còn lại, ông già đã sợ nhất cái ấm trà Tàu pha hỏng lúc sớm mai. Từ trên bề cao gỗ sập, dòng nước sôi trút mạnh xuống nền đất trị, tiếng kêu lộp bộp.

Trên chiếc hoả lò để không, cụ đã đặt thêm một ấm đồng cò bay khác. Những người uống trà dùng cách thức trà đạo như cụ Ấm bao giờ cũng có ít ra là hai cái ấm đồng đun nước. Ấm nước sôi nhắc ra khỏi lò than là đã có chiếc ấm thứ hai đặt lên đấy rồi. Và hai ấm đồng đó cứ được mãi mãi thay phiên nhau đặt lên lò than đỏ rực. Bữa nước trà cứ kéo dài không hết hồi, người ta luôn tay có một thứ nước sôi đủ độ nóng để pha một ấm trà ngon. Nhưng có mấy khi cụ Ấm uống trà tàu nhiều đến thế. Riêng về phần cụ, chỉ hai chén con là đủ rồi. Nhưng hai chén đó đã được cụ săn sóc đến nhiều quá.

Chưa bao giờ ông già này dám cẩu thả trong cái thú chơi thanh đạm. Pha cho mình cũng như pha trà mời khách, cụ Ấm đã để vào đấy nhiều công phu. Những công phu đó đã trở nên lễ nghi. Trong ấm trà pha ngon, người ta chịu nhận thấy có một mùi thơ và một vị triết lí.

(Trích Chén trà sương – Nguyễn Tuân, Nguyễn Tuân truyện ngắn, NXB Văn học, 2006, tr. 148 – 149)

Đọc hiểu truyện: Chén trà sương (Cụ khẽ nâng vuông vải Tây điều phủ trên khay trà gỗ trắc)

Thực hiện các yêu cầu:

Câu 1. “Cái thú chơi thanh đạm” mà nhà văn Nguyễn Tuân đã gợi lại trong đoạn trích trên là gì?

Click vào đây để xem đáp án

“Cái thú chơi thanh đạm” được Nguyễn Tuân gợi trong đoạn trích là thú pha trà tàu lúc sớm mai.

Câu 2. Để chỉ một đối tượng là cái ấm pha trà, tác giả đã dùng những cách gọi nào?

Click vào đây để xem đáp án

Để chỉ cùng một đối tượng là cái ấm pha trà, nhà văn đã dùng nhiều cách gọi: “cái ấm con chuyên trà”, “chiếc ấm màu đỏ da chu”, “ấm”, “cái ấm độc ẩm”, “cái ấm trà tầu”, “ấm đồng cò bay”, “ấm đồng”.

Câu 3. Đoạn trích thể hiện tình cảm, thái độ gì của Nguyễn Tuân đối với “cái thú chơi thanh đạm” của nhân vật cụ Ấm?

Click vào đây để xem đáp án

Đoạn trích thể hiện lòng yêu mến, trân trọng, thích thú, say mê… thú thưởng trà tàu lúc sớm mai của cụ Ấm. Trong cái nhìn của Nguyễn Tuân, việc pha trà, thưởng trà đã được nâng lên thành nghệ thuật và ông cụ Ấm như một người nghệ sĩ tài hoa.

Câu 4. Nêu cảm nhận của anh/chị về sự tài hoa của nhân vật cụ Ấm.

Click vào đây để xem đáp án

Sự tài hoa của cụ Ấm được thể hiện ở sự am hiểu và thái độ nâng niu các vật dụng pha trà, sự công phu, lễ nghi trong cách pha trà…

Câu 5. Từ đoạn trích thuộc phần Đọc hiểu trên, hãy viết một đoạn văn (khoảng 200 chữ), trình bày suy nghĩ của anh/chị về trách nhiệm giữ gìn những nét đẹp trong truyền thống văn hóa của dân tộc.

Click vào đây để xem đáp án

Trong guồng quay tất bật của đời sống hiện đại, nhiều giá trị tinh hoa trong văn hóa truyền thống dân tộc dần bị con người lãng quên. Những thú vui thanh nhã như pha trà, thưởng trà, đọc sách, ngâm thơ hay thả hồn theo ánh trăng, sắc hoa từng giúp cha ông ta tìm được sự bình yên nơi tâm hồn, nay lại trở nên xa lạ với không ít người trẻ. Thay vì hòa mình vào nhịp sống gấp gáp, vội vàng, con người hôm nay cần biết “sống chậm” để cảm nhận và nuôi dưỡng đời sống tinh thần. Giữ gìn và khôi phục những nét đẹp ấy không chỉ là cách gìn giữ bản sắc dân tộc mà còn là chìa khóa để cân bằng giữa vật chất và tinh thần trong xã hội hiện đại. Đặc biệt, thế hệ trẻ – những người mang trên vai trách nhiệm dựng xây đất nước – cần có ý thức chủ động trong việc kế thừa, trân trọng và phát huy các giá trị truyền thống. Bởi lẽ, khi văn hóa được bảo tồn, chúng ta không chỉ lưu giữ quá khứ mà còn tạo nền tảng bền vững cho tương lai dân tộc.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *