Đọc hiểu NLXH: Văn hóa nhanh chân

Đọc đoạn trích:

Nhanh chân đã thành thói quen, nhiều khi tức cười: khi chỉ có hai ba người là đã có người nhất định cứ phải chen ngang. Để đổ xăng trước. Để lấy một cái vé trước. Có lúc đường rộng, xe ít, mà vẫn tắc, bởi ai cũng muốn nhanh chân.

Nhanh chân trở thành lối sống, khi người ta cười nhạo kẻ chỉ biết dùng trí lực, chỉ biết lao động, như cười nhạo các anh khờ luôn về đích chậm hơn những người không cần bỏ nhiều sức, nhưng nhanh chân năng đến những “địa chỉ” cần phải đến.

Nhanh chân trở thành “văn hóa”, khi trong mọi hoạt động, từ kinh doanh đến chính trường, nó được coi như một phẩm chất, một cách thức dễ chịu, lợi đôi hoặc nhiều bề.

Nếu có thời sự thiếu thốn bắt người ta phải nhanh chân, kể cả khi không muốn thì bây giờ, cái nhanh chân không đi với sự miễn cưỡng nữa, mà là động tác tự giác của nhiều người. Dĩ nhiên, sự nhanh chân trắng trợn của những người đó thường kéo theo sự nhanh chân ép buộc của những người khác. Và dĩ nhiên, làm nảy sinh sự phẫn nộ hoặc khinh bỉ của những người còn lại. Nhưng đã sao – khi nhanh chân vẫn đem lại thành công? Thành công biện minh cho cách thức!

“Nhanh chân” để giành được (và có khi là giật được) quyền lợi vật chất – đồng nghĩa là đã cướp nó từ những người cần nó hơn (Ai đó từng nói: “Miếng bánh anh ăn khi no, là miếng bánh lấy từ tay người đói”). “Nhanh chân” trong cạnh tranh kinh doanh – đồng nghĩa với gian lận trong cuộc chơi đòi hỏi sự ngay thẳng. “Nhanh chân” trong tìm kiếm thành đạt chính trường – đồng nghĩa là sự tiếm quyền của gian dối, mưu mô.

(Trích Văn hóa nhanh chân, theo www.thanhnien.vn, 17/4/2006)

Đọc hiểu NLXH: Văn hóa nhanh chân

Thực hiện các yêu cầu:

Câu 1. Nêu phương thức biểu đạt chính của đoạn trích.

Click vào đây để xem đáp án

Phương thức biểu đạt chính của đoạn trích: nghị luận.

Câu 2. Tác giả đã minh họa cho ý kiến “nhanh chân đã thành thói quen” bằng dẫn chứng nào?

Click vào đây để xem đáp án

Ý kiến “nhanh chân đã thành thói quen” đã được tác giả minh họa bằng dẫn chứng: khi chỉ có hai ba người thôi nhưng cũng có người chen ngang khi đổ xăng, khi lấy vé, khi đi đường.

Câu 3. Đoạn trích thể hiện thái độ gì của người viết về “văn hóa nhanh chân“?

Click vào đây để xem đáp án

Đoạn trích thể hiện thái độ bất bình, phê phán, phẫn nộ, thậm chí khinh bỉ thứ “văn hóa” xấu xí của người Việt: văn hóa nhanh chân.

Câu 4. Anh/Chị có đồng tình với ý kiến cho rằng “”nhanh chân” để giành được quyền lợi vật chất – đồng nghĩa là đã – cướp nó từ những người cần nó hơn” không? Vì sao?

Click vào đây để xem đáp án

Em đồng tình với ý kiến trên. Bởi vì trong nhiều trường hợp, “nhanh chân” để giành lấy quyền lợi vật chất mà mình chưa thật sự cần đến thì vô tình đã cướp đi cơ hội của những người khó khăn hơn, đáng lẽ họ phải được ưu tiên. Ví dụ như khi phát quà cứu trợ cho người nghèo, nếu người khá giả chen lên lấy phần thì đó là sự ích kỉ, thiếu nhân văn. Quyền lợi vật chất cần được chia sẻ công bằng và ưu tiên cho những người thật sự cần, thay vì để ai “nhanh chân” thì được.

Câu 5. Hãy viết một đoạn văn (khoảng 200 chữ), trình bày suy nghĩ của anh/chị về hiện tượng được nêu ở phần Đọc hiểu trên: bây giờ, cái nhanh chân không đi với sự miễn cưỡng nữa, mà là động tác tự giác của nhiều người.

Click vào đây để xem đáp án

Hiện tượng “nhanh chân” ngày nay không chỉ là thói quen cá nhân mà dần trở thành nét đặc trưng của xã hội hiện đại. Tuy nhiên, đằng sau nó là nhiều hệ lụy đáng lo ngại. Trước hết, việc đặt tốc độ lên hàng đầu dễ dẫn đến cạnh tranh thiếu lành mạnh, thậm chí gian lận để vượt qua người khác. Tiếp đó, nó khiến giá trị của sự kiên nhẫn và nỗ lực bền bỉ bị xem nhẹ, tạo áp lực và phân hóa giữa những người tham gia và không tham gia cuộc đua. Cuối cùng, “nhanh chân” quá mức có thể làm con người mất đi sự đồng cảm, chỉ chạy theo lợi ích riêng mà quên đi trách nhiệm với cộng đồng.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *