Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu bên dưới:
Ấm như một căn bếp (trích)
Tôi thích nhất những lúc cả nhà quây quần như thế. Trời cứ mưa suốt từ sáng đến tối. Vườn tược chỗ nào cũng lướt thướt. Và buốt giá. Tôi đội nón đi ra vườn chặt mấy củ su hào. Bọn su hào gặp trời lạnh quá, dừng lớn, co ro đứng dưới mưa, những tàu là nặng trĩu, rũ xuống vì ướt. Thỉnh thoảng có củ nứt toác ra. Tay tôi chạm vào những tàu lá mà cảm giác như cái lạnh xuyên vào tận xương. Su hào ấy gọt ra, xắt con chỉ và cho vào nồi kho. Su hào kho là món mà anh em chúng tôi ăn suốt mùa đông. Kho mềm, với một chút mắm muối, thi thoảng có một ít tóp mỡ, sem sém canh, ngả màu vàng nâu. Ăn nóng với cơm nóng. Mẹ tôi còn có món bánh sắn, mà từ lúc ăn với mẹ tới giờ tôi chưa từng được ăn lại. Sắn luộc lên, với một ít muối, rồi mẹ cho vào cối giã. Giã cho thật dẻo. Rồi ra vườn lấy hành lá về xào lên. Dùng hành xào ấy làm nhân bánh. Vo tròn và nướng trên bếp than. Anh em chúng tôi ăn đến no bụng, đến bỏ cả cơm. Mẹ ngồi nhìn chúng tôi ăn và mỉm cười. Mẹ luôn mỉm cười hạnh phúc như thế khi nhìn lũ con ăn những món ngon của con nhà nghèo. Giờ mà kể lại, thế nào mẹ cũng lặng lẽ chảy nước mắt.
Nhà tôi có một cái ao, đôi khi được cải thiện bằng món cá kho. Nhưng cơ bản là vào mùa đông thì lũ cá tìm chỗ ngủ, có buông cần cả ngày cũng không có con nào buồn cắn. Bố tôi thả những bó rơm lớn xuống ao, lũ cá con sẽ lách vào đấy cho đỡ lạnh. Còn lũ cá lớn chắc sẽ rúc xuống bùn hoặc là chui vào hang.
Những mùa đông dài lê thê ấy, mọi thứ đều ngủ. Cây cối, vườn tược, ao chuôm… tất cả tĩnh lặng, kiên nhẫn chịu đựng những cơn gió bắc rú rít một cách khốc liệt và tàn nhẫn, chịu đựng những giọt mưa nhẹ bẫng, lây phây mà buốt như kim châm. Ngay cả nước trong máng vầu hình như cũng chảy chậm lại. Chỉ những ngọn lửa là không dừng nhảy múa trong góc bếp.
Tôi thích nhất những ngày như thế. Bố mẹ và hai anh không phải vác cuốc ra vườn, cả nhà quây quần và râm ran đủ thứ chuyện. Sau này đi xa, mỗi lúc một xa, tít tắp, mờ mịt, trong đầy ắp những nhớ nhung tôi thường thấy tim mình nhói lên mỗi khi nhìn thấy một ngọn khói bay lên mái lợp bằng lá cọ, cỏ tranh…(Đỗ Bích Thuý, Thương nhau như người thân, NXB Văn học, 2021)
Câu 1. Văn bản trên viết theo thể loại nào?
A. Truyện ngắn.
B. Tiểu thuyết.
C. Du kí.
D. Tản văn.
Câu 2. Theo em, văn bản trên viết về đề tài gì?
A. Tình cảm gia đình.
B. Tình cảm bạn bè.
C. Tình cảm thầy trò.
D. Tình cảm với thiên nhiên.
Câu 3. Theo em, trong văn bản trên, ai là nhân vật người kể chuyện?
A. Mẹ
B. Tôi.
C. Anh trai.
D. Bố.
Câu 4. Trong đầy ắp những nhớ nhung của mình, người viết nhớ nhất về điều gì?
A. Món su hào kho.
B. Món cá kho.
C. Món bánh sắn.
D. Căn bếp.
Câu 5. Văn bản trên đã gợi tả một cuộc sống như thế nào của gia đình tôi?
A. Cuộc sống gia đình nhiều vất vả, nghèo khó.
B. Cuộc sống gia đình yêu thương, tình nghĩa.
C. Cuộc sống gia đình giản dị, yên lành.
D. Phương án A, B và C đều đúng.
Câu 6. Khi viết về những kỉ niệm nơi căn bếp ngày xưa, từ ngữ nào được nhà văn nhắc tới nhiều nhất?
A. Ăn.
B. Nướng.
C. Kho.
D. Luộc.
Câu 7. Những mùa đông dài lê thê ấy, mọi thứ đều ngủ. Cây cối, vườn tược, ao chuôm… tất cả tĩnh lặng, kiên nhẫn chịu đựng những cơn gió bấc rú rít một cách khốc liệt và tàn nhẫn, chịu đựng những giọt mưa nhẹ bẫng, lây phây mà buốt như kim châm. Ngay cả nước trong máng vầu hình như cũng chảy chậm lại. Chỉ những ngọn lửa là không dừng nhảy múa trong góc bếp.
Đoạn văn trên sử dụng những biện pháp nghệ thuật nào?
A. Nhân hoá.
B. So sánh.
C. Liệt kê.
D. Phương án A, B và C đều đúng.
Câu 8. Tại sao khi đi xa, nhân vật tôi lại thấy tim mình nhói lên mỗi khi nhìn thấy một ngọn khói bay lên mái lợp bằng lá cọ, cỏ tranh?
A. Vì đó là tín hiệu gợi nhắc về căn bếp ngày xưa chứa chan kỉ niệm…
B. Vì đó là tín hiệu gợi nhớ về bố, về mẹ, về anh, những người thân yêu ruột thịt.
C. Vì đó là tín hiệu gợi nhớ về những món ăn thân thuộc, dân giã.
D. Cả ba phương án A, B và C đều đúng.
Câu 9. Nêu cảm nhận về nhân vật “tôi” trong văn bản trên.
Câu 10. Văn bản trên gợi nhắc em điều gì về những kỉ niệm với gia đình và những người thân yêu?