Đọc hiểu NLXH: Những đôi mắt bồ câu không ngây thơ

Đọc đoạn trích:

Những đôi mắt bồ câu không ngây thơ

Năm ngoái trên chuyến bay từ Vientiane về Hà Nội, một tiếp viên hàng không nói với tôi rằng chị đã đọc bài “Dấu chân chim trên đồi Montmartre” trên trang 3 Hoa Học Trò và chị chia sẻ tâm đắc với tác giả. Mỗi lần tới Paris sau những chuyến bay dài, ngồi ngắm những bước chân bồ câu thanh thản ở đây, chị lại thương số phận tất cả những đôi chân Việt quê nhà. Một em bé lớp 5 cũng đã biết lo sao sau hè được vào một ngôi trường tốt. Một em bé lớp 2 bật cái quạt điện lên đã biết lo tốn điện. Người già nhìn đàn kiến bò qua sông cạn mà lo mùa hạn hán. Nhìn nắng, nhìn mưa cũng lo mất mùa. Nỗi lo thiếu nước thiếu điện của xứ sở thấm vào từng cụ già đứa bé. Nhìn gánh bánh cuốn qua trưa nắng gắt, nhìn gánh tào phở xế chiều chạm mưa dông, lòng ai không chợt buồn chợt lo. Ám ảnh về giấc mơ đêm, anh nhà báo mơ chị hàng rong xin mình cái nắp bút xanh đỏ về cho con làm đồ chơi, tỉnh dậy cũng thấy toát mồ hôi hột.

Đất nước khó khăn, bàn chân ai không tất tả, đôi mắt bồ câu nào còn được mãi ngây thơ, trái tim ai không nhạy cảm với cuộc đời mưa nắng? Thiên tai rình rập, mùa màng bấp bênh, tai nạn giao thông, cần cẩu đổ, cây đè, núi đá sập, giá cả lên, chứng khoán sụt… Có phải vì vậy mà trí thức xứ sở này gần 700 năm trước đã biết lo trước nỗi lo của thiên hạ, và vui sau niềm vui của thiên hạ, làm thế nào để quẳng gánh lo đi mà vui sống được đây? Chẳng lẽ cứ làm tiểu nhân đắc chí, cầm nắm xôi hềnh hệch cười…

Câu chuyện con chim Eneke

Cuộc sống khá lên một chút đã khuyên nhau “quẳng gánh lo đi” là người có ký ức mỏng, hoặc chịu sự cải biên của trí nhớ, như con dế mèn nọ. Bởi, không có sự lo lắng thì làm sao biết được kế hoạch của tương lai? Thiếu nghiêm túc, thiếu chuyên nghiệp, thiếu sự chuẩn bị, thiếu học tập và tu luyện thì sẽ không có bài bản, không có lộ trình, khác nào bịt mắt đi trên đường đi tới? Người châu Phi có câu rất hay: “Con chim Eneke bảo rằng, từ khi loài người bắn phát nào trúng phát ấy thì nó phải tập bay hoài mà không cần đậu.” Vậy thì chúng ta hãy cảm ơn những âu lo, vì nó cho ta sự sâu sắc, chuyên nghiệp và trưởng thành.

(Trích Chẳng thể quẳng gánh lo đi mà vui sống, theo Yêu xứ sở thương đồng bào, Đoàn Công Lê Huy, NXB Kim Đồng, 2016, tr. 30-33)

Đọc hiểu NLXH: Những đôi mắt bồ câu không ngây thơ

Thực hiện các yêu cầu:

Câu 1. Những dẫn chứng được tác giả dẫn trong phần “Những đôi mắt bồ câu không ngây thơ” tập trung vào điều gì?

Click vào đây để xem đáp án

Những dẫn chứng được tác giả dẫn trong phần “Những đôi mắt bồ câu không ngây thơ” tập trung vào những “nỗi lo”.

Câu 2. Đọc lại phần “Câu chuyện con chim Eneke” trong đoạn trích và cho biết tác giả chê trách những người khuyên nhau “quẳng gánh lo đi” như thế nào?

Click vào đây để xem đáp án

Tác giả đã chê trách những người khuyên nhau “quẳng gánh lo đi” là những người “có ký ức mỏng, hoặc chịu sự cải biên của trí nhớ”.

Câu 3. Theo anh/chị, vì sao những âu lo lại giúp ta “sâu sắc, chuyên nghiệp và trưởng thành”?

Click vào đây để xem đáp án

Người biết âu lo là người biết nhìn nhận, đánh giá, dự đoán trước những vướng mắc, trở ngại, từ đó có thể chuẩn bị kĩ lưỡng, chu đáo để vượt qua những trở ngại đó. Do vậy, những âu lo giúp ta “sâu sắc, chuyên nghiệp và trưởng thành”.

Câu 4. Đoạn trích mang đến anh/chị bài học gì?

Click vào đây để xem đáp án

Bài học rút ra từ đoạn trích: Những âu lo cũng có giá trị riêng của nó. Biết lo lắng chính là biểu hiện của lối sống có trách nhiệm.

Câu 5. Từ đoạn trích thuộc phần Đọc hiểu, hãy viết một đoạn văn (khoảng 200 chữ), trả lời cho câu hỏi: Lo lắng như thế nào là vừa đủ?

Click vào đây để xem đáp án

tham khảo đoạn văn: “Lo lắng như thế nào là vừa đủ” là một vấn đề đáng suy ngẫm trong cuộc sống hiện đại. Quả thật, lo lắng là trạng thái tâm lí thường trực, giúp con người trở nên sâu sắc, cẩn trọng và trưởng thành hơn khi đối diện với công việc cũng như thử thách. Một chút lo âu có thể là động lực để ta chuẩn bị kỹ càng, hạn chế sai sót. Thế nhưng, nếu lo lắng thái quá, con người dễ rơi vào sợ hãi, tự kìm hãm bản thân và đánh mất cơ hội để hành động, sáng tạo, từ đó làm triệt tiêu năng lực giải quyết vấn đề. Nỗi lo chỉ trở nên “vừa đủ” khi ta biết kiểm soát nó, không để cảm xúc dẫn dắt vượt quá giới hạn mà dùng nó như động lực để chủ động tìm giải pháp. Muốn vậy, mỗi người cần có niềm tin vào khả năng của chính mình, đồng thời giữ cái nhìn khách quan, tỉnh táo trước sự việc. Như vậy, lo lắng không còn là gánh nặng, mà trở thành sức mạnh để ta bước qua thử thách, trưởng thành và tiến gần hơn tới thành công.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *