Đọc đoạn trích sau:
(Lược dẫn: Nhân vật tôi là một họa sĩ nổi tiếng. Trong chuyến đi công tác ở chiến trường xa xôi giáp biên giới miền tây Nam Bộ, có một người chiến sĩ được cử “thồ” tranh cho nhân vật tôi. Người chiến sĩ đã tha thiết thỉnh cầu tôi vẽ cho anh một bức chân dung. Nhưng tôi đã lạnh lùng từ chối. Khi qua một khúc suối, chân của tôi bị sỉa xuống một hẻm đá ngầm dưới nước, đau điếng.)
Tôi không đủ sức theo kịp đoàn nữa. Qua bên kia suối, người chiến sĩ lấy dầu con hổ bóp chân cho tôi, lúc ngồi nghỉ. Rồi bắt đầu từ đó, chỉ có hai người, anh và tôi đi trong rừng. Tôi chỉ có thể đi người không. Người chiến sĩ vừa phải “thồ” đống tranh của tôi sau lưng (to và nặng gấp đôi một cái ba lô bình thường của khách đi đường) lại vừa phải mang thêm chiếc ba lô riêng của tôi trước ngực. Có lẽ tất cả đến sáu bảy chục cân. Mà người chiến sĩ có khỏe mạnh gì cho cam!
Tôi không nói thì chắc các bạn cũng biết ngay từ lúc người chiến sĩ đến gặp tôi để nhận mang cái bó tranh tôi đã khó xử đến thế nào? Thế mà bây giờ, trên dọc đường, không những riêng cái đống tài sản của tôi mà cả chính tôi cũng đã trở thành một gánh nặng cho anh. […]. Xưa nay tôi vẫn quan niệm rằng: sống ở đời, cho thế nào thì nhận thế ấy. Cái cách cư xử của người chiến sĩ đối với tôi chỉ có thể giải thích bằng lòng độ lượng. Độ lượng?Thế nhưng tôi nhiều tuổi hơn?Tôi lại là một họa sĩ có tên tuổi. Xưa nay tôi chỉ mới thấy lòng độ lượng của kẻ trên đối với người dưới. Bây giờ đây thì chính tôi, một kẻ bề trên, đang được một người dưới tỏ ra độ lượng với mình.
(Trích Bức tranh, Nguyễn Minh Châu – Tác phẩm chọn lọc, NXB Giáo dục Việt Nam, 2009, Tr.42)

Câu 1. Xác định định ngôi kể trong đoạn trích.
Câu 2. Theo lời kể, người chiến sĩ đã làm những gì cho nhân vật “tôi”?
Câu 3. Anh/ chị hiểu như thế nào về “lòng độ lượng”?
Câu 4. Anh/Chị có đồng tình với quan niệm “Sống ở đời, cho thế nào thì nhận thế ấy” của nhân vật “tôi” trong đoạn trích không? Vì sao?

